Tin thị trường

Những dòng tâm sự của con gái Ông Lê Đức Thành, chủ hãng xe Thành Bưởi

1310

Tiễn biệt Bố!

Bố kính yêu, con vẫn nhớ như in những kỷ niệm tuổi thơ. Chiều nào con cũng đứng chờ ở cửa sắt nhà Hàm Nghi, mong xe về, mong Bố về, mong Mẹ về. Khi đó, Mẹ làm lơ xe, còn Bố làm tài xế. Mình chỉ có một chiếc xe 16 chỗ. Mỗi khi xe bị hư là con lại mừng, xin leo lên xe ngủ, trong khi Bố mở cốp hay chui xuống gầm xe để sửa. Con chạy quanh cầm đèn pin giúp Bố. Mùi của Bố là mùi xe, mùi nhớt, mùi dầu, mùi bụi...

Con nhớ lần đầu tiên về Sài Gòn bằng xe tải. Gọi là đi Sài Gòn chơi, nhưng con chỉ quanh quẩn trong kho hàng cũ kỹ ở Trần Bình Trọng chờ Bố chất xong hàng rồi chở con đi ăn cơm. Bố ngủ ở kho hàng, tắm ở kho hàng, sinh hoạt như những người bốc xếp. Ai ở đó, dù trẻ hay già, đều gọi Bố là "Bố". Lúc ấy, con nghĩ rằng Bố là Bố của riêng con mà thôi.
 

Thời điểm đó, Bố không còn làm xe khách nữa, chỉ làm xe tải. Bố nói với con rằng Bố Mẹ sẽ mở công ty ở Sài Gòn, chạy lại xe khách, sẽ tiên phong làm thử ở miền Nam, cho xe chạy suốt, đúng giờ, không đón khách dọc đường, không nhồi nhét khách. Khi đó con còn nhỏ, Bố nói gì con cũng "dạ", nhưng thật ra con không hiểu lắm về cách làm ăn, cách chạy xe.
 

Trong đầu Bố lúc nào cũng có kế hoạch, dự định. Việc này chưa xong, Bố đã nghĩ đến việc khác. Bố luôn ham học hỏi, lạc quan và tích cực. 40 năm làm con của Bố, chưa một lần nào con thấy Bố buồn bã, chưa nghe Bố than phiền về khó khăn, mệt nhọc hay đau ốm. Bố luôn bảo: "Việc dễ thì làm nhanh, việc khó thì làm lâu, phải nhẫn nại. Việc gì cũng dễ thì người ta đã làm hết rồi."
 

Khi quay lại chạy xe khách với cách mới, xe của Bố chở gió một thời gian dài rồi mới có khách. Đêm khuya, Bố vẫn đi chất hàng xe tải. Hôm nào có đủ tiền dầu, Mẹ mừng rơn. Dần dần mình có nhiều khách hơn, mua thêm xe. Mẹ chỉ tìm những tài xế giống Bố: giỏi nghề, có tư cách và đạo đức. Các tài xế của mình thời đó ai cũng oai phong, giỏi giang và cứng cáp.
 

Mẹ kể, khi Mẹ 20 tuổi đi buôn, Bố đã là tài xế. Năm 1974, Bố đi bộ đội Trường Sơn. Sau khi ra lính năm 1978, Bố vào Nam chạy xe cho Xí Nghiệp Xe Khách Lâm Đồng chở vật tư. Bố siêng năng, cần cù nên được Giám đốc Bác Hào giao cho chiếc xe khách đầu tiên. Mẹ là khách của chiếc xe mà Bố chạy, và sau đó, năm 1983, Bố Mẹ lấy nhau. Năm 1987, gia đình có chiếc xe 16 chỗ riêng đầu tiên. Khi đó, ai cũng thích đi xe của Bố, vì được Bố đón và chất hàng như người thân.
 

Khi con còn trẻ, đôi khi con giận vì bữa cơm nào Bố cũng nói về xe, khách, và hàng hóa. Nhiều lần con nói: "Bố ơi, bỏ số điện thoại Bố ra khỏi đường dây nóng đi, để con cho tổng đài nghe," nhưng Bố không đồng ý. Bố nói phải nghe khách phản ánh để sửa sai, chứ để mỗi nhân viên nghe thì mình sẽ xa rời công việc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
 

Khi con lớn hơn, con hiểu rằng con là con của Bố, nhưng khách hàng, hàng hóa và xe là sự sống của Bố. Thiếu một trong những thứ ấy, Bố sẽ chết.
 

Không chỉ dạy chị em con về lễ nghi, phép tắc, Bố còn chỉ con cách nấu canh, kho đậu hũ, và ủi quần áo. Khi con hỏi Bố về việc lập gia đình, Bố bảo: "Không phải lấy chồng mà là lập gia đình." Lập gia đình giống như lập nghiệp, hãy học Mẹ.
 

Bố không bày tỏ tình cảm bằng lời hoa mỹ, nhưng dặn con học từ Mẹ, và sống với Bố, con thấy tình cảm giữa Bố Mẹ là vĩnh cửu. Con thích cách Bố luôn chờ Mẹ về để cùng ăn cơm, cách Mẹ gọi điện kể mọi chuyện cho Bố và hỏi: "Bố ăn cơm chưa? Bố ăn với gì?"
 

Con ước rằng nếu có kiếp sau, Bố Mẹ sẽ được sum vầy cả cuộc đời mà không phải sống xa nhau để hy sinh nhiều cho cuộc đời này. Niềm vui của Bố không phải là những chốn xa hoa, tiệc tùng thâu đêm, mà là trồng cây, chăm sóc vườn tược. Con từng nghĩ Bố giống một nông dân hơn là người làm vận tải. Con chưa bao giờ khen trái dứa của Bố vì sợ Bố lại trồng thêm, làm nhiều, và mệt mỏi. Nhưng giây phút này, con muốn nói rằng dứa Bố trồng rất ngon.
 

Bố không chỉ là người trồng cây, mà còn là cây cổ thụ cho nhiều cuộc đời dựa vào, trong đó có con, các em và Mẹ. Bố luôn quan tâm nhân viên, bao dung và rộng lượng. Nhiều người quen khi bị bệnh, Bố luôn dừng việc để giúp đỡ, thậm chí đến tận nhà để đưa cây, đưa lá chữa bệnh.
 

Bố thích ăn cơm nhà nấu, và bếp nhà luôn có lửa hồng vì ngày nào Bố cũng ăn cơm nhà.
 

Bố đi rồi, cái chén, đôi đũa, hạt gạo cũng nhớ Bố. Cái tivi, cái quạt, cái ghế và cả những chậu cây thuốc trên sân thượng cũng nhớ Bố. Bố đi rồi, các cháu thiếu tiếng gọi Ông.
 

Con chẳng thể làm được gì nếu không có sự nuông chiều của Bố. Với Mẹ, con, các em, các cháu và người thân, Bố đã đi trên con đường đầy vinh quang, cống hiến nhiều cho cuộc đời, sống chuẩn mực, điều mà rất hiếm thấy trong xã hội ngày nay.
 

Con tự hào về Bố. Cả gia đình mình tự hào về Bố. Con cảm ơn Bố Mẹ đã sinh ra các em và con. Cảm ơn Bố đã cống hiến cả cuộc đời để làm những điều tốt đẹp. Cảm ơn Mẹ, anh Đại, các em đã chăm sóc Bố những ngày cuối đời. Cảm ơn cô Yến, cô Yên đã giúp đỡ Mẹ hết lòng. Con cũng cảm ơn gia đình, bạn bè, và mọi người đã đến thăm Bố, động viên gia đình khi Bố ngã bệnh. Cảm ơn các bác sĩ, y tá đã hết lòng cứu chữa, dù tâm bệnh của Bố quá nặng.
 

Con xin gửi thân xác của Bố vào đất, nguyện cầu hương linh của Bố vãng sanh. Công dưỡng dục ngàn năm khắc ghi, đức sinh thành muôn thuở không quên. Bố đi về với đất, về với trời, nhưng tinh thần Bố vẫn ở lại với chúng con mãi mãi.


Kính Bố!

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật. (Con gái)

Chia sẻ:
Bình luận Facebook
Tin nổi bật trong ngày